25 tuổi, đã sống được 1/4 đời người . Nhìn về quá khứ, mấy ai mà không chạnh lòng khi đem cân đong giữa được và mất? Những vinh quang và thất bại. Những yêu thương và tan vỡ. Những chân thành và dối trá. Những khôn ngoan mà dại dột. Tất cả đều là trải nghiệm quý giá. Rồi thì hình bóng những người đã từng đi qua đời ta sẽ dần trở nên nhòa nhạt, ngay cả cái tên cũng chừng như mơ hồ, xa lạ . Cậu bạn mẫu giáo ngày xưa, cô bé hàng xóm, bè lũ nhí nhố thời trung học, con bạn chí cốt luôn trung thành với mì tôm, cùng thức đêm học bài trên chiếc giừơng ký túc xá cũ, tình yêu bồng bột thủa sinh viên, ông thầy đầu hói đung đưa cặp mắt kính dày cuộm, lão sếp hách dịch chỗ làm đầu tiên, mấy đồng nghiệp khó ưa…
Cũng có lúc, tử thần đến gõ cửa thăm ta hay người thân, bạn bè của ta, cho ta biết cuộc sống này vô lường đến dường nào. Tuổi 25, ta biết ý thức những gì thuộc về mình và những cái cần từ bỏ. Có những ước mơ chỉ mãi là ước mơ. 25 tuổi, ta biết đâu là điểm dừng cho những cuộc chạy đua vô nghĩa. 25 tuổi, chẳng ai còn trẻ trâu nữa để mà lông bông. 25 tuổi, ta có những trách nhiệm phải gánh vác. 25 tuổi, ta bỗng rẽ vào một bước ngoặc ngoạn mục thay đổi cả chặng đường về sau. 25 tuổi, ta cần dũng cảm học cách đối mặt và khắc phục sai lầm. 25 tuổi, đừng ngại làm lại từ đầu sau đống đổ nát mình vừa gây ra. 25 tuổi, đừng buồn vì số phận gắn liền với những công việc bán thời gian, trái ngành vô định. 25 tuổi, ta không cần phải sáng chói như vĩ nhân. Cứ chậm rãi thôi, có thể lạc LỐI nhưng đừng lạc HƯỚNG. 25 tuổi, đừng quá già để tự đóng mình trong chiếc khuôn tự kỷ. 25 tuổi, chưa thành công nhưng nhất định phải thành nhân.

Hoài niệm quán Nocrobi – Trạm dừng chân giúp chữa lành vết thương tâm hồn, chia sẻ trải nghiệm cuộc sống và tiếp thêm niềm tin cho vãng khách hữu duyên.