
Đông rẽ bước qua con phố nhỏ
Hỏi hàng cây cắt cớ khum mình?
Rõ ràng một kiếp nhân sinh
Thu xa, lá trụi còn tình cho nhau?
Cơn gió buốt len sâu ký ức
Níu ngày thương, uất ức đau buồn
Dẫu lòng chẳng đặng, nhưng buông
Bởi dây hiện tại: thuồng luồng tương lai!
Sương khắc dấu trên vai cô lữ
Phủ bạc chi căn cứ tâm hồn
Mắt nhòa, trắng giã bao hôm
Ngấn tràn, mi mỏi, căng buồm ưu tư
Sông có khúc…Người ư? Có lúc!
Nổi chìm như gỗ mục trên dòng
Ngỡ ngàng giữ đoạn hư không
Nào đâu biết được tòng ngòng đôi tay?

Hoài niệm quán Nocrobi – Trạm dừng chân giúp chữa lành vết thương tâm hồn, chia sẻ trải nghiệm cuộc sống và tiếp thêm niềm tin cho vãng khách hữu duyên.