Tôi lữ khách…qua bao miền sương gió
Duyên cớ gì…chỉ nhớ mỗi em thôi?
Đà Lạt ơi…tim bổi hổi, bồi hồi
Chuyện xưa cũ…ngày nào như vẫn đó…
Có một lần…gã giang hồ hỏi nhỏ:
” Này Xuân Hương, sao duyên dáng, mặn mà?
Hồ Than Thở…thắt gan ruột chi lạ?
Dambri reo ầm…xé toạt…hẩng chân mây?”
Rồi một hôm…phải nói lời chia tay
Gã giang hồ…không còn nơi đây nữa
Em tiếc chăng? Đã vô tình chọn lựa
Để người đi…trong héo úa chiều tàn?
Con đường về…nay bỗng hóa thênh thang
Dài rộng thế…mà lòng sao vẫn chật?
Đà Lạt em…với tôi là huyễn hoặc?
Hay giận hờn…em mặc cả thời gian?
Thôi hẹn người…trong một kiếp đa mang
Khúc rong ca …chắp chân tình đôi cánh
Xứ sở em…dẫu đơn buồn…hoang lạnh
Tôi vẫn về…thăm lại những mong manh…
Hoài niệm quán Nocrobi - Trạm dừng chân giúp chữa lành vết thương tâm hồn, chia sẻ trải nghiệm cuộc sống và tiếp thêm niềm tin cho vãng khách hữu duyên.