Đà Lạt và Em

Giải trí

ĐÀ LẠT VÀ EM

Tôi lữ khách…qua bao miền sương gió

Duyên cớ gì…chỉ nhớ mỗi em thôi?

Đà Lạt ơi…tim bổi hổi, bồi hồi

Chuyện xưa cũ…ngày nào như vẫn đó…

 

Có một lần…gã giang hồ hỏi nhỏ:

” Này Xuân Hương, sao duyên dáng, mặn mà?

Hồ Than Thở…thắt gan ruột chi lạ?

Dambri reo ầm…xé toạt…hẩng chân mây?”

 

Rồi một hôm…phải nói lời chia tay

Gã giang hồ…không còn nơi đây nữa

Em tiếc chăng? Đã vô tình chọn lựa

Để người đi…trong héo úa chiều tàn?

 

Con đường về…nay bỗng hóa thênh thang

Dài rộng thế…mà lòng sao vẫn chật?

Đà Lạt em…với tôi là huyễn hoặc?

Hay giận hờn…em mặc cả thời gian?

 

Thôi hẹn người…trong một kiếp đa mang

Khúc rong ca …chắp chân tình đôi cánh

Xứ sở em…dẫu đơn buồn…hoang lạnh

Tôi vẫn về…thăm lại những mong manh…

An Nguyễn

An Nguyễn

Hoài niệm quán Nocrobi – Trạm dừng chân giúp chữa lành vết thương tâm hồn, chia sẻ trải nghiệm cuộc sống và tiếp thêm niềm tin cho vãng khách hữu duyên.

Để lại bình luận

Bài viết liên quan

Hương mùa hè

Hương mùa hè

Ngày mình còn con nít Rất thích hương mùa hè Nhìn vòng tròn xoay tít Mưa đổ giọt le te   Đường dài về lăn lốc Áo rách chung đội đầu Nằm tù xì ăn cốc Bao tiếng cười trao nhau   Tình đời nào ai biết? Đến lúc chia biệt rồi Thằng một mình đơn chiếc Con lấy chồng...

Tản mạn tuổi 25

Tản mạn tuổi 25

25 tuổi, đã sống được 1/4 đời người 🙂 . Nhìn về quá khứ, mấy ai mà không chạnh lòng khi đem cân đong giữa được và mất? Những vinh quang và thất bại. Những yêu thương và tan vỡ. Những chân thành và dối trá. Những khôn ngoan mà dại dột. Tất cả đều là trải nghiệm quý...

Thu cuối

Thu cuối

Tôi sẽ chẳng khóc mùa Thu đi nữa Bởi thâm tâm nay đã thác vô thường Đời là gió...thoáng qua và hạn lượng Mấy ai hoài ôm trọn những yêu thương?   Tôi sẽ chẳng tiếc ngày xưa vô nghĩa Những hôm qua...vô cớ cắt lòng mình Đời là nắng...cũng là mưa bất chợt Mát con...

Thói đời

Thói đời

Ngày quá bộ đi qua miền tuyệt vọng Mặt trời xưa soi cũ lối chông chênh Lòng vẫn ấm khi đông về phủ lạnh Nhặt tàn dư...Đâu nữa...Những êm đềm?   Đời vẫn thế...bao vui buồn lẫn lộn Người cười chi...mai phải khóc cho nhau? Đừng bạc thếch...câu chân tình cửa miệng...

Cảm đông

Cảm đông

Đông rẽ bước qua con phố nhỏ Hỏi hàng cây cắt cớ khum mình? Rõ ràng một kiếp nhân sinh Thu xa, lá trụi còn tình cho nhau?   Cơn gió buốt len sâu ký ức Níu ngày thương, uất ức đau buồn Dẫu lòng chẳng đặng, nhưng buông Bởi dây hiện tại: thuồng luồng tương lai!...

Vạn sự đổi thay

Vạn sự đổi thay

Gió rồi cũng sẽ tan thôi Mây rồi cũng sẽ buồn trôi một mình Mặt trời đâu chỉ bình minh? Hoàng hôn vẫn khẽ lặng hình theo sau! Cuộc đời không chỉ niềm đau Niềm vui cõi thế: bể dâu phận người! Hôm qua mới tuổi lên mười Bữa nay ngoảnh lại sáu mươi bạc đầu Tìm chi một...